Em Hứa Thị Niềm sinh ra và lớn lên trong một gia đình người dân tộc đông con khó khăn sống ở miền núi tỉnh Cao Bằng. Cuộc đời từ nhỏ đến lớn em chỉ biết quanh quẩn nơi xóm núi. Xa nhất là xuống trường nơi em đang theo học.
Bố sức yếu lại mắc bệnh hiểm nghèo mất khả năng lao động. Mẹ thì dân tộc nên nhận thức không cao. Kinh tế của gia đình rất khó khăn chỉ trông chờ vào mấy xào ruộng và đàn gà, con heo nuôi quanh nhà.


Biết được hoàn cảnh khó khăn của gia đình cho nên Vi luôn hết sức nỗ lực trong học tập để sau này có lối thoát mới. Không còn khổ sở, lạc hậu như bao đời cha ông, bố mẹ em vẫn thường sống.

Bản thân em được đi học cho nên em luôn nhận thức và tiếp thu những điều mới và văn minh. Vì vậy nên không cho phép em sống buông chôi cuộc đời để lại đi theo những vết xe cũ mà cha mẹ em đã và đang sống. Chị em cách đây 3 năm cũng đỗ đại học Y Thái Bình nhưng gia đình khó khăn quá nên em đành dừng lại để đi làm công nhân khu công nghiệp bắc ninh để có tiền phụ bố ốm đau và nuôi các em ăn học.


Ngoài giờ học, niềm vẫn lên núi hái củi về chặt để bố mẹ ở nhà còn dùng. Hay đi chặt gốc chuối vác về thái ra cho heo ăn. Hay những ngày mùa. Em vẫn cùng mẹ đi ra đồng cấy để phụ cho mẹ đỡ vất vả.


Mong ước của em là có điều kiện cơ hội để được học lên cao. Vì chỉ có con đường bước chân vô cánh cửa đại học thì em với có cơ hội để có được một cuộc sống khác. Không phải suốt ngày quanh quẩn nơi xóm núi nghèo khó kia. Có cơ hội để được báo hiếu bố mẹ và mang lại những điều tốt đẹp về cho quê hương em. Nhờ sự nỗ lực đó mà em đã đỗ trường đại học công đoàn.